Bài đăng

Có bao giờ bạn cảm thấy áp lực...vì được yêu thương?

 Bài viết số 18 6g30 sáng 06.07.2025, Tp. Hồ Chí Minh Khi sự chăm sóc của người thân trở thành gánh nặng với bản thân.      Nghe có vẻ ngược đời. Nhưng thực sự có những lúc, chính tình thương và sự hy sinh từ những người thân yêu lại trở thành gánh nặng đè nặng lên vai mình – âm thầm và dai dẳng. Tôi từng (và có lẽ vẫn đang) sống trong cảm giác ấy.      Từ nhỏ, tôi mang trong mình ước mơ làm bác sĩ. Ước mơ ấy không chỉ là của riêng tôi, mà còn là hy vọng và mục tiêu mà gia đình tôi đã âm thầm nâng niu, đặt vào tôi. Trong một gia đình nông dân đông con, ở một vùng quê xa xôi từng được gọi là “Khu vực III”, việc tôi có thể bước vào đại học y, rồi trở thành bác sĩ tại một bệnh viện tuyến trung ương ở TP.HCM, là một hành trình đầy nỗ lực – không chỉ của tôi, mà còn của ba mẹ, của anh chị.      Họ đã đầu tư cho tôi tất cả những gì có thể: tiền bạc, thời gian, sức lực, hy sinh. Có những điều mà sau này lớn lên tôi càng thấu: là nhiều đêm trong...

Tình yêu, tình dục, hệ quả (2)

 10/02/2025 Tp. Hồ Chí Minh Bài viết số 17                Có lẽ, ta có chữ “nhỡ” vì ta chưa sẳn sàng, ta có chữ “thì” vì ta sợ thước đo của xã hội. Sau chữ thì đó là gì? Có phải là cuộc hôn nhân hạnh phúc không? Hay sự ràng buộc bởi đứa con, và ta đang nhân đau khổ lên từ bản thân ta qua cho vợ/chồng - bất đắc dĩ của mình, cho đứa con - sự cố của mình, cho ba mẹ - ở thế bị động của mình, và cho ai nữa…?. Vậy thì phá thai? Và dấu nỗi đau đó cho riêng bản thân mình? Hay tệ hơn, ta không biết đau, ta tiếp tục bản năng và phá thai. Hay là ta “chữa thì đẻ”. Đẻ ra, một mình nuôi con. Và ta muốn nuôi và dưỡng con tốt, ta phải chữa lành bản thân, ta phải có tài chính. Vậy có hơn là ta sợ xã hội nên bắt đầu một cuộc hơn nhân khi chưa sẳn sàng, có hơn là ta phá thai, ta bỏ đi cơ hội được làm mẹ. Dẫu sao thì, người mang thai và đẻ con vẫn là phụ nữ. Thế nên đừng phó mệnh cho trời, cho người khác, mà phải có hiểu biết, có giáo dục, đủ bản lĩnh để ki...

Tình yêu, tình dục, hệ quả (1)

 10/02/2025 Tp. Hồ Chí Minh Bài viết số 16 Tình yêu chưa bao giờ bắt nguồn từ tình dục. Mà tình dục là yếu tố để làm thăng hoa tình yêu. Khi chưa đủ bản lĩnh, chưa đủ hiểu biết ta dễ ngộ nhận nhu cầu về sự thân mật thể xác, hay phải lòng – bởi một điểm thu hút nào đó của một ai đó - là tình yêu. Để đi đến những quyết định sai lầm và mang theo bao hệ quả tiêu cực ảnh hưởng đến mình, người thân yêu, và mọi người xung quanh. Như là một lối sống thiếu trách nhiệm, chưa trưởng thành về tinh thần dẫn đến sự nuông chiều cảm xúc, trong khi chính cảm xúc đó chưa được phân loại tốt xấu để định hướng phát triển. Ví như: nóng giận, ta nhận ra mình đang có cảm xúc nóng giận. Ta phải biết được cơn nóng giận đó khi được bộc phát sẽ mang đến điều tốt hay xấu. Có những lúc ta cần biểu lộ sự nóng giận, nhưng nhiều lúc thì nó mang đến kết cục không tốt, kéo theo sự hối hận muộn màng. Tiếp đến, nếu biết rằng ta nên biểu lộ sự nóng giận thì ta lại phải lựa chọn cách biểu lộ nó. Có người thì dùng vũ lực...

Hạnh phúc khi giúp đỡ người khác - vì mình thấy bản thân có giá trị

Bài viết số 15 06/02/2025, TP. Hồ Chí Minh Mình là một bác sĩ năm nay cũng đã bước qua tuổi 31 rồi, tính ra là đã 6 năm kể từ ngày tốt nghiệp bác sĩ đa khoa. Vậy thì, mình cũng không hẳn là bác sĩ trẻ, cũng không phải là bác sĩ "già". Nhưng mà việc thực hành như một bác sĩ có trách nhiệm pháp lý (có chứng chỉ hành nghề) thì mới chỉ có gần 3 năm do vấn đề hành chính nhiêu khê, văn bản trước chồng văn bản sau. Và hành nghề của mình cũng nhiều vất vả do không có mentor, mình cũng không là bác sĩ nội trú, mình lại xuất thân từ y Huế, người tỉnh lẽ vô Sài Gòn lập nghiệp, kể thêm về khác biệt chính trị (thật ra là từ nguồn gốc gia đình) làm cho mình gặp rất nhiều sự "phân biệt đối xử". Gần như mọi việc mình bị đơn độc. Stress nhiều nhưng qua đó mình cũng học được nhiều rằng cho mình tính độc lập rất cao.  Hổm trước, mình có nhận được một tin của một bạn đồng môn của mình (y Huế) bạn làm ở miền trung quê bạn luôn. Nội dung là bạn đang thực hành gặp một ca bệnh, và đang bị ...

Dấn thân

 Bài viết số 14 Tp Hồ Chí Minh, 05/02/2025 Câu chuyện nhỏ đầu chiều nay, mình sửa cái nồi cơm điện sau gần mấy tháng trời "ngâm" nó quá một bên vì không biết xử lý sao đem ra tiệm hay bỏ mua cái mới thì tốn tiền mà tự sửa thì cạy mãi chẳng ra. Thế là "ngâm" nó qua một bên ăn tiệm mấy tháng nay.  Cách đây vài tháng, lớ ngớ sao mà mình để cái nắp nhựa (đậy camen) rơi vào nồi cơm điện. Thế là mình nấu cơm, đặt cái nồi đè lên miếng nhựa và mâm nhiệt ở đáy của nồi cơm. Và thế là, khói bốc nghi ngút, rút điện lấy nồi cơm, mới phát hiện miếng nhựa chảy quẹo trong đáy nồi, phủ mâm nhiệt rồi chảy xuống khe nồi. hic! Thế là bỏ luôn.  Lấy muỗng cạy, làm đủ trò, mà cái miếng nhựa nó hẻm ra. Ngâm nó bữa giờ.  Nay quyết định thôi hay mần đại hè. Bữa trước đã suy nghĩ là hay mình bật nồi nấu cho nhựa chảy ra rồi thử lấy ra được không. Mà cũng teo. Nay thôi mần đại, hư hại thì thôi. hihi Thế là bật nồi, cho nó nóng chảy ra dần dần rồi dùng muỗng gở ra được nguyên miếng nhựa, vui gì...

Thất nghiệp ở tuổi 31

Bài viết số 13  1:52, Đà Nẵng ngày 03/02/2025 Sau hơn một tuần nghỉ tết âm, giờ mình chuẩn bị khăn gói vào Sài Gòn rồi. Chỉ còn 2 tiếng nữa là bay, ngủ không được, ngồi dậy lọ mọ gõ vài dòng, chứ cứ trăn trở mãi cũng không ngủ được. Tình hình là mình đã nghỉ việc được 3 tháng rồi, tính ra là 4 tháng không có thu nhập (thêm một tháng không lương mà phía bv yêu cầu để họ có thời gian giải quyết hồ sơ), giờ đói thiệt rồi. Trước đó thì đi học full time thu nhập giảm, vừa học xong thì xin nghỉ việc, và gặp nhiều sự cố ngoài dự định nên là giờ 4 tháng qua không có làm gì cả. Trước khi về tết thì nghe chị chủ nhà trọ nói thu hồi phòng trọ sau tết để xây sửa gì đó. Tết năm nay không được no ấm chút nào, về thiếu trước hụt sau, tiền tiết kiệm, quỹ dự phòng, và cả khoản nợ người ta trả mình cũng đã cạn kiệt. Làm BHXH để xin trợ cấp thất nghiệp cũng gặp vấn đề (bên cán bộ tính nhầm lẫn). Giờ vô Sài Gòn kiếm chỗ trọ, qua BHXH nhờ điều chỉnh rồi chờ dăm tuần lại qua bảo hiểm thất nghiệp làm thủ...

Ước mơ làm tiếp viên hàng không, Và quyết tâm thành bác sĩ

Bài viết số 12 Đà Nẵng, 24/01/2025 4g sáng ngày 23/01/2025 khi còn đang ngồi trên máy bay từ Sài Gòn ra Đà Nẵng, tôi nhìn qua cửa sổ, cạnh cánh máy bay có cái đèn hiệu nhấp nháy. Mặc dù tôi đã đi máy bay, và nhiều lần nhìn vào đèn hiệu ở cánh máy bay và gợi nhớ đến thời thơ ấu. Nhưng lần này có gì đó khác biệt, ánh đèn nhấp nháy đó đã đưa tâm trí tôi về tuổi thơ xa, sâu, và rõ hơn mọi lần. Cái ngày còn là cô bé tí (tôi nhớ chắc cỡ còn lớp 1,2 tiểu học hoặc nhỏ hơn), buổi tối tôi hay được một anh làm (độ đó anh khoảng 20-30 tuổi, anh làm cho nhà tôi) dẫn tôi với cu em đi ăn chè. Hồi đó tôi nhìn lên trời, chỉ thấy cái đèn nhấp nháy như một dấu chấm chớp nháy - ắt hẳn không khác gì ngôi sao trên bầu trời, nhưng tôi vẫn có thể biết nó khác với những ngôi sao khác. Ánh sáng của nó mạnh hơn, sắc hơn, nhưng nó lại hình dạng nhỏ. Và dù quan sát các lần khác nhau (nhiều đêm) thì các "ngôi sao" này lại khá đều và giống nhau; Trong khi các ngôi sao thực thụ khác thường to nhỏ không đều....

Để nỗi sợ (do chính mình tưởng tượng) ngăn cản mình hành động.

Bài viết số 11 Đà Nẵng ngày 23/01/2025 Cả ngày mình tính đi làm giấy tờ, mà cứ chạy vòng vòng, không dứt khoát trong suy nghĩ và quyết định nên cứ lòng vòng. Rốt cuộc thì mất cả ngày trời, mà thay vào đó công việc này nếu nhanh gọn chỉ cần 3 tiếng trong buổi sáng là xong. Chuyện là mình phải về cơ quan cũ lấy một tờ giấy xác nhận, và sau đó cầm tờ giấy này qua một cơ quan khác để làm công chuyện của mình. Nhưng mình cứ e dè, đâu đó có nỗi sợ gì, không dám mạnh dạn ghé lại cơ quan cũ (dầu mình chẳng làm gì sai), có lẽ là nỗi sợ bị phán xét rằng mới đi học về đã xin nghỉ việc. Nỗi sợ bị phán xét, bị đơn độc, và sợ cả dư luận (dù cho đó là đặt điều) làm mình cứ lần lửa mãi. Nên sáng ra chạy thẳng đến chỗ cơ quan làm xin họ nói rằng thất lạc giấy, xin họ có cách gì giúp. Rồi người ta chỉ qua cơ quan thứ 3 khác để xin chứ họ ko có thẩm quyền. Chạy qua bên thứ 3 mà tìm cũng không ra chính xác là quận nào có cơ quan đó, hay là sao. Mò mẫm lại bị chỉ đi lòng vòng. Rốt cuộc cũng chạy về lại cơ ...

Mình không là trung tâm vũ trụ - Nhưng mình là trung tâm của chính mình!

 Bài viết số 10 Tp Hồ Chí Minh, 21/01/2025 Các vấn đề, những khó khăn mà mình đang gặp phải, chỉ có mình mới là người có khả năng và có trách nhiệm giải quyết nó. Sẽ không ai sống thay làm thay được. Nên đừng né tránh vì sợ hãi và làm lơ. Vì cho đến khi mình quyết định đối diện và tìm cách giải quyết được thì nó vẫn sẽ nằm đó và tích lũy dần theo thời gian càng lúc sẽ kéo cuộc đời của mình xuống. Đừng ngại, và né tránh khó khăn, né tránh những vấn đề. Dù cay đắng và khó khăn thì mình cũng chỉ có một con đường tốt nhất để đi đó là đối diện và giải quyết vấn đề của mình. Vd: hai năm qua nhiều vấn đề: thất tình, giảm thu nhập, mâu thuẫn nơi làm việc, đề cương không được thông qua, và bây giờ viết báo - những đoạn văn và viết thật khó. Nhiều lần mình muốn và đã thực sự bỏ nó, gấp hết lại bỏ qua một bên, sau đó chìm vào mạng xã hội những thứ khác xao nhãng đi. Mình làm như là mình tự lừa mình rằng bản thân mệt quá không làm - nghỉ ngơi. Nhưng thật ra là mình đang né tránh và tự tìm cái ...

Cố gắng đi tìm lại và xây dựng: Kỷ luật - Thói quen cho bản thân

Bài viết số 09 Tp Hồ Chí Minh, 20/01/2025 Chuỗi ngày thất nghiệp thật là thử thách. Thử thách với sự kỷ luật của bản thân!  Thấy người ta bảo rằng muốn tạo thành một thói quen thì phải duy trì ít nhất 3 tháng. Hiện giờ mình có quá nhiều thứ cần phải học: học cách thuyết trình, học viết anh văn học thuật, họv viết tiếng Việt, học tiếng Trung, học giao tiếp, học nhìn người, học kiếm tiền, học chuyên môn, viết offer, làm CV, chuẩn bị hồ sơ để xin việc, làm giấy tờ xin trợ cấp thất nghiệp, đọc sách, học làm social để chia sẽ kiến thức - kiếm tiền - và cả có cái gì đó gọi là đứa con tinh thần của mình, và cả dành thời gian để giải trí (enjoy cuộc sống), dành thời gian cho gia đình ba mẹ.... Có phải chính mình đang mất niềm tin vào bản thân không? khi mà đâu đâu, mọi điều gì mọi lúc mình luôn nhìn ra khuyết điểm, thiếu sót của bản thân và thấy có quá nhiều thứ phải học. Nhưng trong thực tế hành động của mình lại khác. Mình cũng xây dựng kế hoạch, cũng lên lịch làm hàng ngày, và rồi mình ...

Cảm giác trống rỗng - Bắt đầu một ngày bằng cuộc chiến

 Bài viết số 08 Tp Hồ Chí Minh, 19/01/2025 Sáng sớm nay, khi đồng hồ báo thức sau mấy lần bị mình tắt thì cuối cùng mình cũng đấu tranh được để dậy. Trước khi bật dậy khỏi giường mình lại có một khoảng vài phút thấy uể oải với suy nghĩ: tại sao mình phải dậy, rồi dậy lại tiếp tục quần quần, và cả hoài nghi về lựa chọn và hành động của mình. Kế đó là so sánh với người khác, sao họ có nhiều thuận lợi còn mình cứ mãi trong mớ bòng bòng mặc cho bao nhiêu nỗ lực mà vẫn không bằng người ta. Liệu lẽ sống mình chọn, con đường mình chọn, cá tính mình chọn là không đúng không?. Một cảm giác trống rỗng, hoài nghi về cuộc sống và bản thân khiến cho cơ thể tâm trí mình nặng nề hơn không muốn nhấc mình ra khỏi giường. Dẫu vậy thì mình vẫn bật dậy được, đánh răng rửa mặt, và ngồi vào bàn nè. Cảm giác bây giờ thì đỡ hơn lúc nãy, thấy có động lực sinh khí hơn một chút. May là mình đã chiến thắng được con người ì ạch lúc nãy. Hôm nay mình mở đầu một ngày bằng một chiến thắng với chính con người của ...

Lối sống không điều độ (Unhealthy lifestyle) - Câu chuyện tập Gym của bản thân

 Bài viết số 07  Tp. Hồ Chí Minh, 17/01/2025 Hôm nay viết về lĩnh vực chuyên môn tí tẹo. Sáng nay đọc báo trên Vietnam Net có bài về suy thận mạn đang trẻ hóa, 2 ví dụ ca bệnh đều ở tuổi 30. Chợt làm mình nhận ra chính bản thân mình cũng đã từng có lối sống unhealthy rất nhiều. Nhất là giai đoạn sinh viên, thức khuya, mỳ tôm, cà phê, nước ngọt. Chưa kể vì thời tiết kiệm tiền nên là sáng dậy sớm chiên cơm trắng bỏ ít muối mắm ăn cho chắc bụng lên giảng đường. Lối sống kéo dài 6 năm y khoa, rồi đến khi ra trường có đỡ hơn một xíu. Nhưng mỗi khi gặp vấn đề trong cuộc sống, những lần stress, thì bản thân lại buông thả theo lối sống thiếu điều độ như vậy.  Và gần đây nhất chính là hôm nay dậy muộn bỏ bữa, và một chuỗi ngày thất nghiệp ở tuổi 31 vẫn đang tiếp diễn, thức tới sáng, ngủ tới trưa muộn, bỏ bữa, rượu và thức ăn nhanh. Chỉ được một điều hơn với thời sinh viên là nay mình có thể nới lỏng hơn về tài chính một chút (nhưng vẫn là eo hẹp vì tiền tiết kiệm cũng sắp hết)....

Sự trọn vẹn - chính là không trọn vẹn

Bài viết số 06, Tp. HCM 16/01/2025 Nhớ lại cách đây hơn 5 năm, sau khi tốt nghiệp sau 6 năm học y đa khoa ở Huế, tôi nam tiến vào Sài Gòn mang ước mơ thi nội trú YDS (Y Dược Tp. Hồ Chí Minh). Tôi còn nhớ hồi đó là một buổi chiều tối, sau khi học lớp ôn môn toán thống kê, bạn tôi có hỏi mượn tôi tập photo học môn này (vì lúc đó ngoài học trên lớp trường mở tôi còn học thêm chỗ lớp thầy Thọ). Tài liệu bạn muốn mượn thật ra là xấp giấy A4 photo thầy phát cho lớp học (gồm lý thuyết, bài tập,...), như bao tập tài liệu khác, xấp giấy được bấm ghim góc. Tôi đưa cho bạn photo, tôi còn nhớ người photo là một cô tầm 40 chục tuổi ở ngay dưới chân Đại giảng đường. Vì lượng khách cũng đông, cô tháo ghim tập giấy tôi đưa để photo thì cô làm hơi ẩu (trong mắt tôi lúc đó là vậy), nên cô làm sứt hẳn - lẹm mất một góc giấy ở đầu ghim bấm. Tôi nhìn thấy và sụ mặt ngay, tôi vừa buồn vừa ức, mà cũng không làm gì cô cả đâu vì tôi biết sự đã lỡ. Tôi buồn và ấm ức là vì thông thường tài liệu, sách vở, hãy bất...

Tình yêu nam nữ

Tình Anh như nước dâng cao, Tình Em như dãi lụa đào tẩm hương. * Đôi ta như lửa mới nhen, Như trăng mới mọc, như đèn mới khêu. * Lênh đênh như chiếc thuyền tình, Mười hai bến nước biết gửi mình vào đâu? * Ngọn gió đâm ngang nên chàng xa thiếp, Duyên nợ tụ trời, ai quyết xa ai! * Ai về cho em về theo, Ngó truông, truông rậm, ngó đèo, đèo cao. * Muốn sang nhưng ngại vắng thuyền, Muốn về bên đó nhưng duyên lỡ rồi. * Ước gì sông rộng một gang, Bắc cầu dãi yếm cho chàng sang chơi! * Cô kia đứng ở bên sông, Muốn sang anh ngã cành hồng cho sang. * Vì tình anh phải đi đêm, vấp năm bảy cái, đất vẫn êm hơn giường. *  Đêm qua chớp bể mưa nguồn, Hỏi người tri ki có buồn hay không? * Đêm qua mới gọi là đêm ruột xót như muối, dạ mềm như dưa. * Đêm qua đốt đỉnh hương trầm, khói lên nghi ngút âm thầm lòng ai * Đêm qua ngỏ cửa chờ ai đêm nay đóng cửa then cài khăng khăng. * Đêm năm canh nghe con dế t...

Tình yêu nam nữ

Núi cao chi lắm núi ơi, Núi che mặt trời chẳng thấy người thương. *** Ðêm năm canh nghe con dế thốt Ngày sáu khắc lần đốt ngón tay Hởi ai, duyên cớ ai bày? Duyên trăm năm lại bỏ, nghĩa một ngày lại theo? *** Quạ kêu nam đáo nữ phòng, Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương. Chỉ điều ai khéo vấn vương, Mỗi người mỗi xứ mà thương nhau đời.

Hãy làm vì thích, vì cho bản thân, "ích kỷ", và dám bị ghét

Thành phố Hồ Chí Minh, 11/01/2025  Bài viết số 05 Một vài notes khi nghe xong audio review sách Dám bị ghét của Better Version. Link: https://www.youtube.com/watch?v=5z7UjnFiZpc 1. Giữ ranh giới rõ ràng và bảo vệ nó trong 3 mối quan hệ: trong công việc, bạn bè, và tình yêu. 2. Yêu bản thân, đối khi sẽ bị ghét vì cho rằng ích kỷ. Nhưng bản thân biết không phải như vậy, và không bị ảnh hưởng bởi "bị ghét". 3. Bỏ tư tương cạnh tranh: vì sẽ lo lắng bất an, kẻ thắng kẻ bại; Buông bỏ mong muốn cạnh tranh, không chạy theo sự chiến thắng vô nghĩa. Tập trung hoàn toàn vào bản thân mình, là mong muốn mình tốt hơn. 4. TỪ BỎ bị thao túng tâm lý - hành vi: cố gắng sử dụng hành vi của mình để lấy lòng hay phục vụ ai đó.  Vd: sự ràng buộc nhân danh tình yêu: "anh yêu em đến như vậy mà em lại..." => căng thẳng mối quan hệ.  Cảnh giác với suy nghĩ đền đáp - bố mẹ và con: bố mẹ hy sinh nhưng con không nghe lời bố mẹ => tư duy can thiệp. Can thiệp vào nhiệm vụ của người khác: tô...

Cà phê với chị bác sĩ hữu duyên - DI SẢN

Thành phố Hồ Chí Minh, 12:00, 06/01/2025  Bài viết số 04 Bài này mình viết vào 07/01 đang hồi tưởng lại buổi sáng hôm qua lúc cà phê với một chị bác sĩ trên nhiều khóa. Chị cho mình nhiều lời khuyên, và góc nhìn của chị từ một bác sĩ gần 10 năm làm ở một bệnh viện công lớn, sau đó chị nghỉ việc và ra làm tư. Mình đã nhận được rất nhiều lời chia sẽ giá trị từ chị nhưng mình chưa note ra đây. Bài này mình chỉ nói về một từ bên lề và cũng mới với mình nhưng lại không phải nội dung chính của cuộc nói chuyện. Đó là từ "DI SẢN", "DI SẢN CỦA BẢN THÂN MÌNH KHI CHẾT ĐI ĐỂ LẠI" chỉ nói vậy. Chị chia sẽ rằng "em nghĩ đi, cuối cùng thì khi mình chết đi di sản mình để lại chính là đứa con, chứ không phải là vật chất", nên chị muốn dành/ưu tiên thời gian cho con hơn là cứ mãi mê ở mãi bệnh viện (như cái ngày chỉ ở bv công và nhất là giai đoạn chống dịch Covid-19). Mình có hỏi, như vậy có đặt gánh nặng cho con cái không? [*].   Chị có giải thích là ý chị không phải như m...

Cảm nhận sách Những Quy Luật Của Bản Chất Con Người của Robert Greene - dẫn nhập

Bài viết số 03 (14:09, 07/01/2025) Đọc tới đâu viết tới đó nè - Dẫn nhập Lý do đọc cuốn sách này: ban đầu mình hơi e ngại vì cảm thấy hơi bị lý trí và có gì đó hơi "tiêu cực", chiêu trò, thủ đoạn. Nhưng những va vấp trong cuộc sống khi tiếp xúc với con người, làm mình có động lực đọc hơn. Dẫn nhập trước khi vào chương 1 của cuốn sách, tác giả nêu ra lý do bạn nên hiểu bản chất con người, hiểu những mặt xấu của con người, và phải hiểu luôn rằng chính bản thân mình cũng là con người cũng có có mặt xấu xa chứ không phải tốt đẹp. Ta hiểu để ta nhận biết khi nào nó trổi dậy và ta kiểm soát nó, thay vì ta làm như lơ nó coi như nó không tồn tại. ĐỌC ĐỂ HIỂU CHÍNH BẢN THÂN MÌNH - CON NGƯỜI chứ không phải để hiểu bản chất của NHỮNG CON NGƯỜI KIA - XẤU XA (TRỪ MÌNH RA) và tìm cách đối phó với họ. Đây là điểm mấu chốt thay đổi tư duy, góc nhìn rất lớn từ phía mình - người đọc. Trước đó mình luôn nghĩ rằng mình tốt hoàn toàn, và mình có oán giận con người- tại sao họ lại xấu xa, lại tàn...

Vượt qua stress và hiến tóc

Bài viết số 2 Năm 2022-2024 là hai năm nhiều biến động với tôi. Tôi vừa đi học sau đại học, vừa làm bác sĩ bệnh viện, áp lực nhiều nhất là đến từ việc khoa phòng tạo sức ép lên tôi rất nhiều. Không biết bao nhiêu lần tưởng chừng mình không thể tốt nghiệp vì bị làm khó đủ đường. Giai đoạn stress tôi tiều tụy đi rất nhiều, rối loạn nội tiết, kéo theo suy nhược cơ thể. Mà nguyên nhân cũng là từ sếp mới của tôi, là bạn cùng lớp với tôi ngày trước. Có lẽ câu chuyện sếp đì là câu chuyện muôn thuở rồi. Ở đây tôi muốn kể cách tôi vượt qua stress và cuối cùng cũng tốt nghiệp. Những ngày đó là lúc "hận thù" dễ tích lũy và đợi ngày "trả đũa" nhất, đứng trước lựa chọn là hãy nhẫn nhịn nhất có thể, làm trâu ngựa nhất có thể, đợi khi tôi tốt nghiệp thì sẽ trả "thù hận" lại. Tuy nhiên, tôi cũng đã đấu tranh nội tâm, vừa mất ngủ chuyện học, chuyện bệnh nhân (các ca bệnh của tôi), vừa chịu cảnh sếp "hành" và bắt ép mọi cách để tôi không thể tốt nghiệp được, vừa b...

MỘT ĐÊM TRỰC TẠI KHOA LAO 02/06/2017

Hình ảnh
 Đăng lại bài trên blog cũ ơi là cũ :D  https://langnhincuocsongquanhta.blogspot.com/ 2017 /06/mot-em-truc-tai-khoa-lao.html Để chia sẽ, để lưu giữ và để tự hứa. Hôm nay 02/06/2017 Lần đầu tiên tôi có cảm giác ấy, cảm giác mà trước đây tôi chỉ được nghe qua, được đọc qua từ câu chuyện lời tâm sự của các bác sĩ, nó chân thật đến độ tôi phải trăn trở, không ngủ được ngồi dậy và lọ mọ gõ những dòng này. Cho tôi bây giờ, cho tôi mai sau, và cho những người bạn. Như bao đêm trực khác của sinh viên y khoa. Hôm nay tôi trực, vì nhiều cớ nên dù trực một tốp sinh viên nhưng lúc đi khám bệnh nhân này chỉ có mình tôi. Bệnh nhân là người đồng bào thiểu số, gia cảnh nghèo khó, công việc đi rừng đi rẫy. Suốt cả thời gian khám bệnh tôi chỉ hỏi đựoc 4,5 câu. Còn lại gần 1 tiếng đồng hồ là bác tường trình chi li về bệnh của bác. Nếu tôi không đi điểm danh trực có lẽ câu chuyện còn dài nữa. Đó là 1 quá trình vật vã trong năm tháng trời với nhiều chẩn đoán: Lao kê, ung thư phổi.../ nhiễm xạ...